“Cô đừng tưởng cô tốt đẹp hơn tôi. Ai bảo cô lấy tôi giờ thì đừng kêu ca gì nữa!” – đó là những lời lẽ cay nghiệt của người đàn ông tôi đã bỏ hết để chạy theo.
tam su tôi năm nay 27 tuổi, là một nhân viên hành chính bình thường. Dù có chút nhan sắc nhưng đường tình của tôi cũng lắm nỗi u sầu. Tôi yêu đơn phương anh suốt 5 năm, tôi đã tìm nhiều cách để bày tỏ nhưng họ vẫn thờ ơ từ chối tôi. Biết là đau khổ nhưng tôi cứ giữ mãi hình ảnh anh và không chịu tiếp nhận bất cứ một ai khác dù có rất nhiều người sẵn sàng chăm sóc tôi.
Công việc coi như tạm ổn lại đến tuổi lấy chồng, bố mẹ tôi lo sốt vó vì không thấy tôi đả động gì đến yêu đương. Bình thường vẫn có một anh hơn tôi 4 tuổi hay qua chơi nhà và săn đón tôi nhiều nhất. Mặc kệ tôi làm ngơ nhưng anh vẫn kiên trì theo đuổi tôi một cách chân thành. Điều đó càng làm tôi đau đớn khi nghĩ đến mối tình đơn phương của mình. Dưới áp lực gia đình, bạn bè đứa nào cũng yên bề gia thất lại nghe người ta nói “phụ nữ tốt nhất nên lấy người yêu mình”, tôi quyết định từ bỏ mối tình không tương lai kia. Nhưng sự đời không thể ngờ.
- Xem thêm cách giảm cân nhanh ngay nhé.
Trước đây, khi tôi doc bao phu nu và yêu anh thì anh luôn hờ hững, nhưng đến khi tôi quyết quên để yêu một người khác, thì anh lại quay ra và van xin tình yêu của tôi. Tôi đã từng từ chối, tôi đã từng quyết định sẽ lấy người đàn ông yêu mình kia nhưng sau đó vì quá yêu anh mà tôi đã đành mắc lỗi với người người kia, tôi đã phản bội lại chồng sắp cưới khi mà thiếp cưới đã in, ngày giờ đã ấn định để mù quáng chạy theo anh – người mà tôi nghĩ chính là một nửa đích thực của mình.
Tôi bỏ qua hết nhừng lời khuyên can, những lời đàm tiếu kể cả những tiếng xỉ vả của người đời để lấy anh và cứ ngỡ rằng mình sẽ hạnh phúc, ngỡ rằng một lần anh suýt đánh mất tôi anh sẽ trân trọng tôi hơn. Nhưng tôi đã lầm, tôi quá ngây thơ và mơ mộng khi tin tất cả những điều đó. Sống với anh rồi tôi mới biết, đằng sau vẻ hào nhoáng, ngọt ngào anh thể hiện khi níu kéo tôi là một người ích kỉ, một gã đàn ông ham nhậu nhẹt, bạn bè, ham vui chơi. Vừa thù hằn giận hờn kiểu trẻ con đồng thời cũng lại là một người hết sức gia trưởng.
Anh không hề yêu tôi và chỉ lấy tôi vì bị động chạm lòng tự ái. Lấy nhau rồi càng ngày tôi càng cảm thấy ở anh sự lạnh lùng xa cách. Tôi có chồng mà cũng như không. Anh đã từng bảo với tôi rằng: “Cô đừng tưởng cô tốt đẹp hơn tôi. Cô chẳng từng mong lấy được tôi đó sao? Ai bảo cô lấy tôi giờ thì đừng kêu ca gì nữa!”
Tôi không hiểu nổi anh. Càng sống càng không thể hiểu nổi. Tôi cũng không thể hiểu chính mình. Tôi đã quá sai lầm khi bỏ người đàn ông yêu mình để chạy theo anh. Tại sao ngày xưa tôi làm thế để bây giờ hối hận thì đã quá muộn màng!