Có những người đàn ông tôi lắc đầu vì lý do lắm khi buồn cười. Đôi khi tôi cũng yêu, yêu nhiều chứ, mãnh liệt và da diết, đủ để bỏ qua điều nọ điểm kia về một anh chàng nào đó. Rồi cũng có những thứ mà tình yêu đó không vượt qua được, đôi khi là những thứ lãng xẹt không ngờ.
Là một anh chàng phù hợp mọi điều: tuổi tác, học vấn, tính cách, rồi quê anh cũng gần quê tôi, nhà anh hiện tại lại càng gần nhà tôi bây giờ. Tôi cũng rất quý anh, mến anh, cứ để đấy làm giấm, chờ anh ngỏ lời. Một hôm, anh tới nhà tôi ăn tối, hôm ấy nhà tôi nấu bún, lúc ra về anh nhìn sâu vào mắt tôi hỏi “Nào, định thế nào để người ta còn liệu”. Tôi không nhớ nguyên văn câu trả lời của mình lúc đó nhưng đại loại là vì câu trả lời đó mà chúng tôi không đến với nhau. Sau này có ai hỏi lại tôi chỉ nhớ tối hôm đó anh bảo: Cho anh bát bún không hành, anh không ăn hành.
Là một anh chàng tôi yêu đơn phương tha thiết, đã tiêu tốn không biết bao nhiêu nước mắt vàtam su buon thời thiếu nữ vì cậu ấy, nhưng cái tuổi mộng mơ đó tôi tin vào tình yêu bất diệt. Anh chàng ấy đã có một tình yêu đẹp trước đó mà tôi (ngày ấy) rất ngưỡng mộ nên nhất quyết “Nếu cậu ấy không còn yêu cô ấy nữa thì mình cũng thôi không yêu cậu ấy”. Sau này cậu ấy lấy cô ấy thật, còn tôi vẫn nguyên cảm tình dành cho cậu bạn. Cũng trên mức tình bạn nhưng chưa đủ gọi là yêu và chắc chắn tôi không bao giờ (và chưa bao giờ) yêu cậu ấy.
Là một anh chàng Đông Joăng. Một lần nọ, khi tôi khóc, thái độ của anh trước những giọt nước mắt đó là nụ cười coi thường.
Là một người con trai da trắng, môi đỏ, tóc xoăn. Anh cuốn tôi ra khỏi những đêm dài thẫm nước mắt và tam su tham kin rồi lại nhanh chóng vứt tôi vào những đêm quặn thắt ngực trái. Anh là người lắc đầu chứ không phải tôi. Anh và tôi đều hiểu lý do: vì anh gia trưởng. Sau này anh bảo tôi rằng vì yêu tôi và không muốn làm khổ tôi. Biết đâu đấy, có thể vì một buổi đi ăn tối với bạn bè, tôi để anh trả toàn bộ tiền bữa ăn tối đó và bảo bạn bè “Có đại gia ở đây rồi, sao phải lo”. Anh không bao giờ biết rằng đó chỉ là phép thử của tôi.
Là một anh bác sĩ hơn tôi nhiều tuổi. Chúng tôi chưa đặt một mối quan hệ chính thức nào cả, chỉ đang tìm hiểu, vậy nên cũng không có sự quan tâm sâu sắc nào hết. Khi ấy tôi biết anh sắp có một chuyến công tác xa nên cũng quan tâm hỏi han đến tâm sự của anh, anh trả lời khá nhát gừng. Đồng ý thôi, vì người giới thiệu cũng bảo tôi rằng anh không giỏi giao tiếp ăn nói. Đợt ấy mùa đông, tôi ho sù sụ, tới gặp anh vì có công việc, ngồi với anh cả hai tiếng mà anh không hề hỏi xem tôi ho thế nào, nên uống thuốc gì. Thế là tôi cho anh ra khỏi bộ nhớ từ đó.
Là một bác sĩ hơn tôi ít tuổi. Anh hiền, cao ráo, lý lịch tuyệt vời. Lần đầu gặp gỡ tôi cũng ưng cái bụng đấy. Tôi thừa khả năng có được contact của anh nhưng anh không xin số điện thoại của tôi, càng không liên lạc với tôi trước. Thôi nghỉ đi.
Là một anh chàng hơn tôi vài tuổi, rất yêu tôi. Anh ấy là người giỏi bình thường nhưng khá hiếu thắng giống tôi, chúng tôi cãi nhau suốt. Điều đó được tôi bỏ qua vì yêu anh. Vả lại, anh đặc biệt yêu chiều và nâng niu, trân trọng tôi (trừ những lúc tranh cãi vì bất đồng quan điểm). Tuy nhiên, sau này khi ai hỏi vì sao chúng tôi không đến với nhau, tôi đều bảo do hay cãi nhau quá. Cũng đúng thế thật, tôi lại có tính thù dai nên tới giờ vẫn nhớ như in một số lần cãi nhau điển hình (nhất là khi anh và tôi có hai chuyên môn khác nhau mà anh lại cứ thích khẳng định những vấn đề trong chuyên môn của tôi). Anh luôn nghĩ tôi đuổi anh ra khỏi cuộc sống của mình để trở về với anh người yêu cũ. Thực ra, tôi đã lắc đầu kể từ lúc anh tỏ thái độ kiểu rửa bát không phải việc của đàn ông khi đề nghị anh rửa bát sau bữa cơm tối ở nhà tôi.
Tôi và người yêu cũ cũng vì nhiều lý do mà chia tay nhau cả dăm bảy chục lần. Có lần, tôi phát hiện ra anh chưa bao giờ nói lời “Cảm ơn” đối với những món quà của tôi, những yêu thương chăm sóc quan tâm tôi dành cho anh. Tôi cay mũi lắm, định bụng sẽ cắt đứt liên lạc luôn. Có lần phát hiện ra anh nói xấu tôi sau lưng, tôi tức giận vô cùng. Anh lại còn ám chỉ tôi là trẻ trâu chứ. Anh hơn tôi nhiều tuổi thật nhưng như thế là bôi xấu và thiếu tôn trọng tôi.
Có một lần, anh bảo tôi phi xe 11km tới ăn trưa với anh thay vì anh đến chỗ tôi. Lần khác, tôi nhận ra phải hơn một năm liền anh không viết dòng nào tình cảm cho tôi như ngày xưa nữa, tôi đã khóc rất nhiều. Một lần nọ, sinh nhật tôi, anh nhắn mỗi cái tin nhắn, chẳng hoa chẳng quà, tôi đã buồn suốt một tháng liền. Thế nhưng tôi yêu anh, có thể đưa ra hàng chục chữ “nhưng” cho tất cả những lần kia. Đặc biệt, một điều tôi không bao giờ quên, đó là trong một chuyến đi du lịch, tôi bị mệt vì say xe nên tắm xong là lăn ra ngủ, sáng hôm sau thấy anh đang giặt quần áo của tôi để trong nhà tắm.
Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, có những lý do rất lãng xẹt nhưng nói cho cùng cũng bởi một chữ duyên phận mà nên vợ nên chồng.