Việc này đã trôi qua, bây giờ cái thai trong bụng tôi đã được 6 tháng . Xem thêm tam su thầm kin tại đây. Mẹ chồng hàng ngày lúc nào cũng hầu hạ tôi như hầu hạ một nữ hoàng.
Tôi và anh kết hôn vào năm ngoái. Tất cả bạn bè đều nói chúng tôi trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Thời gian đầu khi mới kết hôn, tôi chìm đắm trong những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc, yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Nửa năm thấm thoắt trôi qua, lạ lùng một điều bụng tôi vẫn chưa có gì. Mẹ chồng bắt đầu có ý kiến với tôi, lúc nào bà cũng lẩm bẩm nhưng vẫn không nói thẳng ra. Bà nói ám chỉ ở nhà một mình rất buồn chán nên muốn có cháu bồng.
Mỗi tối sau khi ăn cơm xong, bà liền bắt tôi về phòng đi ngủ. Thấm thoắt đã nửa năm nhưng bụng tôi vẫn như ngày nào. Hàng xóm láng giềng bắt đầu thì thầm to nhỏ. Bên cạnh đó là thông tin bao gia dinh hôm nay. Bà suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với tôi. Vì quá sức chịu đựng nên tôi lén đi bệnh viện kiểm tra. Kết quả tôi khỏe mạnh. Giây phút cầm kết quả trên tay, tôi bật khóc rưng rức.
Tôi khỏe mạnh bình thường, không giống như người ta nói :“ Gà không biết đẻ trứng”. Tôi không có vấn đề gì, vậy vắn đề chắc chắn là ở anh.
Tôi kéo chồng đi bệnh viện kiểm tra. Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, anh bị vô sinh. Lúc tôi đưa mẹ chồng xem tờ giấy xét nghiệm. Bà không dám nói gì, từ đó bà thay đổi thái độ quay sang đối xử tốt với tôi hơn trước.
Sau hôm trở về từ bệnh viện, chồng tôi bắt đầu trầm tư, không nói không cười. Mỗi ngày đi làm về là lại giam mình trong phòng. Ngày nào cũng phải uống năm bảy loại thuốc, nhìn anh khổ sở tôi rất đau lòng. Tôi khuyên bà đừng ép anh uống thuốc nữa,bác sỹ nói không có kết quả đâu. Nhưng bà vẫn bỏ ngoài tai, bắt chồng tôi uống hết loại này lại đến loại kia, ngày ngày đi chùa cầu trời khấn phật. Chỉ cần nghe thấy ai nói ở đâu chữa được bệnh vô sinh , bà đều nghĩ cách tìm đến bằng được.
Bà nói đợi đến kỳ rụng trứng, tôi hãy ngủ với bố chồng một vài đêm (Ảnh minh họa)
Sau 3 tháng, anh tiều tụy đi rất nhiều. Nhìn anh bị giày vò như vậy, trái tim tôi rỉ máu. Uống 3 tháng thuốc, tôi lại cùng anh đi bệnh viện tái khám. Lần này, chút hy vọng mong manh cũng tiêu tan hoàn toàn. Bác sỹ nói những thuốc anh uống không có kết quả, ngược lại còn khiến cơ thể anh ngày càng yếu đi. Nhìn anh tiều tụy, tim tôi đau nhói. Mẹ chồng cũng xót xa, không bắt anh uống thuốc nữa. Tôi và anh đành quyết định vài năm nữa sẽ nhận con nuôi.
Nhưng việc này vẫn chưa dừng lại ở đây. Hàng xóm bắt đầu bàn tán xôn xao khiến cả nhà chúng tôi mất đi cuộc sống bình yên như trước.
Một ngày, mẹ chồng kéo tôi vào phòng, bà đã quỳ xuống, khóc lóc và cầu xin tôi đồng ý với bà một việc. Chỉ cần tôi đồng ý, bà sẽ đội ơn tôi suốt đời. Xem thêm thông tin bong da anh tại đây. Tôi vội vàng đỡ bà đứng dậy, nhưng bà nói nếu tôi không đồng ý bà sẽ không bao giờ đứng dậy. Tôi đành phải gật đầu
Mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Bà nói đợi đến kỳ rụng trứng, tôi hãy ngủ với bố chồng một vài đêm. Nhà họ Trần có người nối dõi thì bà ấy mới có mặt mũi đi gặp tổ tiên. Dân làng cũng sẽ không nói những đều không hay như: kiếp trước làm điều xấu nên kiếp này không có con hay đứa con nuôi không phải giọt máu họ Trần lớn lên nó sẽ tìm về với bố mẹ đẻ.
Bà khóc rất nhiều, nói rất nhiều lý do. Sau đó, tôi ngây người bước ra khỏi phòng bà. Tôi giam mình một ngày trong phòng không ăn uống gì.
Buổi tối, tôi kể chuyện này cho anh nghe . Anh nghe xong không phản ứng gì, anh nói rằng anh biết rồi, bà đã nói với anh nhiều lần, thậm chí còn dùng cái chết để đe dọa anh. Anh khóc và quỳ xuống chân tôi, tự đánh vào mặt mình. Anh nói rằng anh không phải là một thằng đàn ông, vì vậy tôi hãy đi tìm hạnh phúc mới, anh sẽ ly dị với tôi.
Đêm đó, bà và anh cứ quỳ trên đất, hai người không chịu đứng lên. Nhìn thấy người tôi yêu nhất đau khổ nên tôi đã chấp thuận trong đớn đau, tủi hờn…..Ngay trong đêm đó, khi bố chồng bước vào phòng tôi, tắt đè , nằm lên trên giường, nước mắt tôi lã chã tuôn rơi. Nhưng chúng tôi đã không làm gì. Ngày hôm sau, lại thấy mẹ chồng khóc lóc ,dọa chết . Cuối cùng tôi và bố chồng cũng phải làm theo điều mọi người mong muốn . Ba ngày sau đó, bà ấy bắt đầu trở nên cung phụng tôi.
20 ngày sau, không thấy tôi có kinh nguyệt, trên mặt bà nở nụ cười . Một tháng sau, bà và chồng đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra . Kết quả là tôi đang mang thai, cả nhà khóc lên sung sướng … Hai năm rồi, trong hai năm nay ,chúng tôi đã phải chịu bao nhiêu vất vả chỉ để nghe được cái tin này. Nhưng hôm nay, sao tôi lại thấy trong lòng trống rỗng như vậy, âu cũng chỉ là một kiểu hoàn thành trách nhiệm. Anh là con trai duy nhất nhà họ Trần, và bây giờ họ Trần đã có người nối dõi .Cuối cùng thì nàng dâu nhà họ Trần cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.